Các
bạn thân mến ! có lẽ ai ai trong chúng
ta cũng có bà ngoại, một người luôn nuông chiều cháu
mình không lý do. Tôi cũng vậy, tôi cũng có bà ngoại và ngoại rất yêu tôi. Lúc
nào cũng lo cho tôi và dạy tôi cách làm người.
Bà ngoại là người mẹ thứ 2 của tôi.
Ngoại tôi năm nay đã 70 tuổi, tóc bà trắng
như cước nhưng vẫn dài thướt tha. Lung bà nay đã còng nhưng lúc nào bà cũng làm
việc vì lúc nào bà nói ngồi không chán lắm, buồn tay ,chân. Mẹ tôi xuốt ngày bận
lo công việc ngoài đồng cũng không có nhiều thời gian quan tâm tôi thế nên cứ
mỗi tối tôi lại chạy sang nhà bà nghe bà kể chuyện, bà hay kể cho tôi những câu
chuyện cổ tích , chuyện tấm cám , cả chuyện ngày xưa lúc bà bằng tuổi tôi. Và
lúc nào cũng vậy bà luôn ôm tôi vào lòng vỗ về tôi cho đến khi tôi ngủ quên.
Bà tôi đã có tuổi nhưng lúc nào cũng lo
hết việc này đến việc khác. Nào thì hái quả ở vườn,nào thì trồng rau rồi lại lo
cho tôi cả việc học. xuốt ngày bà dặn dò tôi phải học lấy cái chữ đừng mải
chơi. Bà rất yêu tôi và quan tâm tôi như
một người mẹ vì thế mà với tôi bà không chỉ là người bà mà còn là người mẹ thứ
2 của tôi.
Bà ngoại rất thích ăn bánh dò và bánh trưng.
Ngày thường tôi hay cùng đám bạn tôi vào
nhà ngoại dọn dẹp nhà cho bà và nghe bà kể chuyện cười nhưng lúc nào vào tôi
cũng thấy bà có vài cái bánh dò trong tủ lạnh. Hỏi mãi mới ra hóa ra bà rất
thich ăn bánh dò và bánh trưng. Thế nên cứ mỗi lần tết đế nhà ngoại lúc nào
cũng làm 9 -10 cái bánh trưng rất thơm ngon.
Mỗi lần nhìn ngoại ăn mới ngon làm sao, răng
bà cũng chỉ còn vài cái và đôi môi bà cũng đã nhăn nhưng lúc ăn bá luôn vui vẻ
ăn ngon không lo buồn phiền.
Ngoại
tôi hay ra đồng hái rau dại trên những mảnh ruộng ngô non.
Bà lúc nào cũng không bao giờ chịu ở nhà,
cứ chiều tối bà lại cùng mấy đứa trẻ ra
ruộng hái rau dại, như rau má, râu cần ,rau cải. Ngoại bảo rau dại ăn rất ngon
và tôi cũng rất thích nên chiều nào bà cũng đi.
Có một buổi chiều tối chợi có cơn mưa đi qua
cách đồng đúng lúc tôi đi học về ngang qua đó vội vàng xuống xe chạy đến với
bà. Nước mắt tôi rưng rưng khi nhìn tay bà bùn bẩn bà vẫn cặm cụi hái rau không
ngại trời mưa. Lúc đó trong tôi có cảm giác lạ, cảm giác vừa thương bà và cũng
vừa biết ơn cho sự hi sinh của bà .
Tôi rất nhớ bà ngoại tôi sau những ngày đi học
Không còn là cô bé hay lẹo đẽo theo bà như
ngày xưa nưa, tôi đã khôn lớn và đi học chuyên nghiệp dưới hà nội. Cứ mỗi lần
mưa đến tôi lại nhớ đôi tay nhăn nheo, dáng hình lom khom của bà như hiện ngay
trước mắt. BÀ tôi là một người hiền
lành, lương thiện dù đã có tuổi nhưng bà vẫn khỏe vẫn như ngày nào.
Tôi luôn mong ước bà sẽ mãi ở bên tôi, bên
gia đình tôi yêu thương tôi. Dù đã khôn lớn nhưng với bà tôi vẫn mãi là đứa trẻ
hay ngủ quên trong lòng bà mỗi tối.
4
Thật cảm động
ReplyThật cảm động
Replybài viết thật hay
ReplyCam on ban nhe.
Reply