Thời gian thấm thoát trôi mới ngày nào tôi còn là đứa bé hay lẽo đẽo
theo bà ngoại thả trâu, giờ đây tôi đã
là cô sinh viên năm 2 của trường đại học sư phạm Hà Nội. Xa nhà ,xa gia đình
hôm nay Hà Nội mưa buồn lòng tôi
lại nhớ nơi mình sinh ra. Quê
hương thân yêu.
Tôi nhớ quê hương tuyên quang |
Quê hương tôi mỗi sớm sương mù bao phủ, tiếng gà
gáy ò ó o gọi giấc bác nông dân lên đường làm dẫy. Còn tôi với những đứa trẻ mới còn đi học lại
vội vàng dậy và cắp sách tới trường.
Tôi nhớ hàng tre bên đường mỗi sớm. Mỗi lần
chúng tôi đi học qua đó gió thoáng
nhẹ làm tung bay mái tóc. Những giọt sương lơ lửng trên chiếc lá tre rớt xuống như những
hạt mưa phùn làm ướt hàng mi. Sáng sớm hàng tre đó cho chúng tôi một bầu không
khí tươi mát .trưa về lại là bóng dâm cho chúng tôi và các bác nông dân khỏi nắng hè.
Chiều chiều gió làm những chiếc lá tre vàng
rơi, chúng tôi hay gọi đó là máy bay. Hàng tre quê hương đung đưa theo gió như vẫy chào chúng tôi như
một người bạn.
Tôi nhớ quê hương những ngày mùa khoai, sắn.
Tôi nhớ quê hương mùa khoa sắn
Củ to củ bé hái ra tiền
Bán xong phần nhỏ nuôi gia súc
Người dân ai nấy vui tưng bừng.
Tôi là người con của vùng đất Tuyên Quang,
quê tôi thường trồng khoai, sắn để bán,một nửa là để nuôi gà nuôi lợn. Vì tôi
không ở thành phố , người dân quê tôi
quanh năm làm lụng. Tôi nhớ mỗi lần đến mùa trồng sắn là lúc ăn tết xong vào
khoảng tháng 2 âm lịch, ngày đó trời mưa phùn để có đất ẩm trồng cây ai nấy quê
tôi hào hứng chăm trồng cho một vụ mùa mới với hi vọng năm nay sẽ tốt hơn năm
cũ.
Trên nương những chú trâu đang cùng các bác
nông dân miệt mài làm luống . Những cây sắn được chặt ra từng đốt để trồng.
Nhìn ở đâu cũng thấy mọi người vui đùa nói chuyện, người thả cành,người thả
lân,người lấp đất. Quê hương tôi mới vui làm sao.
Khi đã đến vụ thu hoạch ,nhà nhà lại mang
những con xe cải tiến vào đồi để dỡ, tiếng xe bầm bầm vang núi rừng. Tôi nhớ
nhũng củ sắn to nằm dưới lòng đất vì mập quá mà nhổ mãi không lên.
Tôi nhớ quê hương những ngày thả
trâu,cắt cỏ.
Tôi nhớ quê hương ngày chăn trâu cắt cỏ
Chiều hê trưa nắng đội nón đi
Trâu to trâu bé vui như hội
Ăn no lại cắp dủ nhau về
Tiếng gọi í ơi của lũ bạn mỗi chiều
thả trâu. Chiều nắng gắt chúng tôi lại bắt đầu với nghiệm vụ bố mẹ giao. Thả
trâu và nhớ không để bị mất.
Ngày
nào cũng vậy ,cứ đến 2h30p chúng tôi lại í ới gọi nhau. Những chú trâu đói tìm
ăn trên thảm cỏ. Chúng tôi lại nô đùa,mò cua,tìm cá nhiều lúc đi đào chộm khoai
về nướng và dựng những túp lều nhỏ làm nhà.
Quê hương ngày ấy mới vui làm sao. Tuổi thơ
chăn trâu cắt cỏ đã đi cùng tôi theo nắm tháng. Nhớ những lúc đuổi trâu khi nó
ăn ngô nhà người ta, nhớ lúc cưỡi trên lưng trâu mỗi chiều tà. Nhớ những lần
dắt trâu đi tắm nhớ cả lúc trâu húc nhau bên vệ đường.
Tôi nhớ lũ trẻ đùa vui bên xóm.
Tôi nhớ lũ trẻ đùa vui bên xóm
Nhỏ nhẹ dáng yêu má hồng hào
Đôi mắt long lanh hiền như
tấm
Đùa nô nghịch ngợm tiếng cười
vang.
Lũ
trẻ bên xóm lúc nào cũng vậy, đùa nghich ngây ngô không sợ gì. Mẹ gọi cong mông
chạy té khói, bố gọi im de liệu về nhà. Quê hương tuyên quang tôi là nơi chúng
nó lớm lên tôi luôn mong muôn lũ trẻ đó sẽ thành tài .
Tối nhớ Tuyên quang, nhớ vùng quê yêu
dấu.
Tôi nhớ tuyên quang vùng quê yêu dấu
Nơi cho tôi tình yêu của gia đình
Nơi yêu thương những ngày mưa dãi nắng
Nơi mái tóc mẹ bạc phơ giữa trưa hè.
Tôi
nhớ quê hương tôi, nhớ rất nhiều, dù đi đâu về đâu tôi luôn tự hào mình là
người con Tuyên Quang. Tôi luôn tự nhủ lòng mình, sống cho sứng đáng là người,
sống để mai đây góp ích cho quê hương đất nước.